# in middle
-
Tôi tin rằng có một kiểu người như thế này, kiểu người “ở giữa”, kiểu người tồn tại giữa hai thế giới, không hẳn đã chết nhưng cũng chưa thực sự sống. Thích đèn vàng thay cho đỏ hay xanh, chưa thực sự cười và cũng chưa rơi quá một giọt lệ, có thể thỏa mình trên chuyến đi nhưng lại ghét bắt đầu hay kết thúc nó.
Chỉ có thể tìm đến y trong lúc bạn lưỡng lự nên nhớ hay quên, trong lúc mặt trời sắp lặn, trong lúc nụ cười dần tắt, trong câu trả lời là “Bình thường” cho câu hỏi “Đang vui hay buồn?” và ngay ranh giới của sự tỉnh táo và điên dại.
Nếu được ví như phượng hoàng hồi sinh trong đám tro tàn thì y chỉ dừng ở mức ngất xỉu và ngẫu nhiên tỉnh dậy.
Kiểu người này khá là khó chịu bởi không thể nắm bắt được toàn thể, không thể biết được sinh ra từ đâu, không thể biết được lúc nào biến mất hẳn. Thoạt nhìn có vẻ rất cân bằng nhưng có thế té ngã trong phút chốc, biết đường đi nhưng lúc nào cũng lạc lối.
Không có mở bài cũng như kết th–
-R