# Sputnik thoughts
-
…dưới đây là trích đoạn:
Tất cả những gì tôi có là - tôi. Lúc nào cũng vậy
Chưa bao giờ mình có thể đắm trong cái thế giới của những sắc thái bất thường, thoáng qua này
Trong mọi chuyện chúng ta nghĩ là đã hiểu toàn bộ vẫn luôn ẩn giấu chừng ấy những điều chúng ta chưa hiểu
Sự hiểu biết chẳng là gì ngoài tổng số những sự hiểu nhầm của chúng ta
Điều thực sự quan trọng ở đây không phải những điều lớn lao người khác nghĩ đến, mà là những vấn đề nhỏ nhặt của tôi, chính tôi. Nói thì dễ, nhưng đưa vào thực hành lại không đơn giản. Bắt đầu từ những vấn đề nhỏ đã khó, nói gì đến cả bức tranh lớn. Hay có lẽ suy nghĩ càng nhỏ thì càng khó để nắm bắt.
-
Tôi ngồi xuống một phiến đã phẳng, hứng ngọn gió mát hoàng hôn và ngắm nhìn bầu trời dần ngả tối trong ánh ngọn đèn đường. Một cảnh tượng đẹp tựa trong mơ nhưng tất cả những gì tôi cảm thấy được là sự cô đơn không thể so sánh được. Trước khi tôi nhận biết được thế giới xung quanh đã cạn kiệt mọi sắc màu. Từ bãi đất trống hoang tàn, giữa đống đổ nát của những cảm giác trống vắng, tôi có thể nhìn thấy cuộc đời mình đang trải dài vào tương lai.
Mỗi người chúng ta được số phận ban cho một điều đặc biệt mà chúng ta chỉ có được vào một thời điểm đặc biệt trong đời. Giống như một ngọn lửa nhỏ. Những người may mắn, thận trọng thì biết cách giữ gìn nó, khơi nó thành đống lửa to và lấy nó làm bó đuốc soi đường cho mình. Nhưng một khi để ngọn lửa tắt thì sẽ không bao giờ có lại được nữa.
-
Ngày mai tôi sẽ là một con người khác, không bao giờ trở lại như cũ được nữa. Sẽ không ai nhận thấy điều đó khi tôi trở về. Nhìn bề ngoài sẽ không có gì khác. Nhưng có thứ gì đó bên trong đã bùng cháy và biến mất, một thứ gì đó bên trong đã tiêu tan. Mặt cúi xuống, không nói ra một lời, cái gì đó đã chết. Cửa mở ra, cửa khép lại. Đèn tắt. Đây là ngày cuối cùng dành cho cái người đang là tôi bây giờ. Hoàng hôn cuối cùng. Khi bình minh lên, cái tôi bây giờ sẽ không còn ở đây nữa. Một người khác sẽ nhập vào thân xác này.
Tôi chỉ tự mình suy nghĩ, tự mình quyết định, tự mình hành động. Không phải tôi không cảm thấy lẻ loi. Tôi nghĩ cuộc đời là vậy. Xét cho cùng, làm người là phải tự mình chống chọi với cuộc đời này.
-
Đó chính là cách sống của chúng ta. Bất kể sự mất mát tàn khốc và sâu sắc đến thế nào, bất kể những thứ bị cướp khỏi chúng ta - quan trọng đến thế nào, ngay cả khi chúng ta đã hoàn thành thay đổi tới mức chỉ còn là một lớp da của chính mình trước đây, chúng ta vẫn tiếp tục sống cuộc sống của mình theo cách này, trong im lặng. Chúng ta kéo lại gần hết mức khoảng thời gian được dành cho chúng ta, rồi rời xa nó khi nó lùi lại phía sau. Cứ lặp đi lặp lại hằng ngày tới mức điêu luyện cái động tác liên tục đó. Để lại đằng sau một cảm giác trống rỗng vô biên.
Vì sao mọi người lại phải cô đơn như thế này? Mục đích của nó là gì? Hàng triệu con người trên thế giới này, tất cả đều mong mỏi khao khát, đang tìm kiếm những người khác dể thỏa mãn mình nhưng lại cô lập chính mình. Tại sao? Có phải Trái Đất sinh ra chỉ để nuôi dưỡng sự cô đơn của con người?